Английский разговорный словарь (основной) - inhabit
Inhabit
inhabit
ɪnˈhæbɪt v.tr. (inhabited, inhabiting) (of a person or animal) dwellin; occupy (a region, town, house, etc.). øøinhabitability n. inhabitable adj. inhabitant n. inhabitation n. [ME inhabite, enhabite f. OF enhabiter or L inhabitare (as IN-(2), habitare dwell): see HABIT]